Top 10 Bài thơ cho người ở tuyến đầu chống dịch Covid -19 hay nhất
Trong suốt quá trình chống dịch, bên cạnh sự quyết tâm của cả hệ thống chính trị thì sự hy sinh thầm lặng, nỗ lực quên mình của lực lượng y bác sĩ, bộ đội, công an, dân quân tự vệ trên tuyến đầu chống dịch đóng vai trò quyết định cho diễn biến tiếp theo. Cùng với đó, thành phố khẩn trương triển khai các biện pháp điều trị, cách ly và khống chế dịch bệnh, tránh lây lan ra diện rộng. Toplist.vn xin giới thiệu những bài thơ cho người ở tuyến đầu chống dịch Covid -19 hay nhất.
LẶNG THẦM NGÀNH Y
Bác sĩ Lê Hoàng Tú – Bệnh viện Đa khoa Hà Đông (sưu tầm)
Biết viết gì về hai bảy tháng haiKhi bao ngày qua ai cũng nghĩ về Vũ Hán!Khi người dân đang sống trong hoạn nạn,Trung Quốc hay ta đều chung dòng máu con người.
Biết viết gì, bao bác sĩ như Li,Bất chấp hiểm nguy vì con đường phía trước.Như bác sĩ Hoa chưa kịp về cưới vợ,Vì nhân dân, chẳng giữ được thân mình.
Em thấy gì, khi mỗi sáng nghe tinCán bộ ngành y biết bao người nhiễm bệnhBao chiếc áo tinh khôi ngã xuống từ tâm dịchCho quê hương, cho đồng loại chữ “sinh”!
Giữa những ngày đất nước bạn, nước mìnhAi cũng hoang mang, bất an và phòng tránhChỉ anh em ta vẫn tuyến đầu mặt trậnKhông ngại hiểm nguy để đất nước an bình.
Biết viết gì khi mỗi sáng bình minhKhi con gà gáy vang, chim cất cao tiếng hót…Người người đón sớm mai sau một đêm ngon giấcAi biết chúng mình đã thức tự đầu hôm!
Sau một ngày dài dù đi những nơi đâuAi cũng hân hoan trở về bên mái ấmAnh vẫn ở đây cùng biết bao sự sốngĐể trong đêm em thao thức, con chờ…
Ôi, những ngày dài thật quá đỗi gian laoNhưng cũng không thiếu vinh quang và hạnh phúcAnh không biết bao nhiêu là nước mắt,Cùng tiếng cười vang, Khi bạn bè anh giữ được bệnh nhân trước lưỡi hái của tử thần.
Em ở nhà chịu khó thay anh,Chăm sóc mẹ cha, dưỡng nuôi bầy trẻDẫu biết để em tủi thân trong những đêm đơn lẻ,Vò võ một mình khi bè bạn có đôi.
Anh vẫn tin rằng sẽ sớm, rất sớm thôiĐại dịch sẽ qua đi, mọi người vui sum họpBởi khó đến đâu cũng không thắng đượcVới tình thương và lòng nhân ái của con người.
Kiếp trăm năm dù nhân thế buồn vuiTử sinh kia chỉ thoảng như giấc mộngChọn chốn phồn hoa hay dấn thân vì sự sốngChỉ khác nhau bởi một thoáng nghĩ suy.
Có một ngày để tưởng nhớ ngành yNhững con người chỉ thầm lặng hy sinh cho nhà nhà hạnh phúc.Dẫu đá bia chưa từng có lúcTạc tượng cho bạn bè tôi,…Nhưng đã khắc sâu trong lòng của muôn người!

NẾU ANH KHÔNG VỀ
“Nếu Anh không về
Nếu anh không về trong buổi chiều nay
Em đừng buồn và âu lo quá nhé
Nhớ đón con và động viên cha mẹ
Bởi Tổ quốc cần, anh chẳng thể ngồi yên…
Bao nhiêu người cũng rất muốn đoàn viên
Nhưng covid đang tràn lan đất nước
Anh không thể, nghĩ tình riêng mình được
Khi các bạn anh, bạc tóc, hao gầy
Ai cũng mong cho đất nước mỗi ngày
Không còn tin, người nhiễm thêm ca mới
Thương Tổ quốc, em ở nhà hãy đợi
Hết dịch rồi, anh sẽ lại về thôi…
Sáng nay tin từ nước Ý xa xôi
Mấy ngàn người đã không còn sự sống
Thương Iran, muôn trái tim lay động
Hơn nghìn người trong tuyệt vọng, ra đi…
Tây Ban Nha, rồi Đại Lục – Trung Hoa…
Cả thế giới chìm một mầu tang tóc
Lo quê nhà, trái tim anh chợt khóc
Sợ dịch đến mình, sợ mất một người thân…
Anh không về, vì dân tộc đang cần
Chào em yêu, đồng đội anh đang đợi
Nếu ngày mai, anh mãi xa vời vợi
Đừng khóc nghe em… Anh chẳng yên lòng…”
Tác giả: Vũ Quốc Tuấn

NHỮNG CHIẾN SĨ MẶC ÁO BLOUSE
Anh ở trong này rất ổn nghe emChẳng nghĩ phải kiếm tiền, bon chen hơn thua được mấtMấy hôm rồi nghe nói mọi người tranh đua giành giậtTích trữ lương thực riêng mình…
Anh đón đồng bào trở về từ tâm dịch lúc chớm bình minhĐể những nụ cười xinh trên môi luôn toả nắngKhông chỉ riêng anh mà cả dân tộc đang cố gắngTrách nhiệm với cộng đồng nên chẳng đong đếm chuyện áo cơm.
Anh nói với em – cảm thấy rất buồnKhi một bộ phận người dân đặt lợi ích cá nhân lên trước nhấtSự nguy hiểm của Covid đáng sợ thậtNhưng đáng sợ hơn – đánh mất sự đồng cảm sẻ chia của chính con người.
Nếu ai cũng bớt mình đi dù chỉ một chút thôi(Không cần làm gì to tát)Thì đất nước mình đâu phải vừa gồng lên chống dịchVừa chống sự vô tâm, ích kỉ trong trái tim người.
Em đừng hỏi vì sao cận kể với nguy hiểm mà anh vẫn vui tươiChẳng phải bởi anh là bác sĩDù là ai anh vẫn lạc quan như thếEm ơi.
Có mặt ở trên đời là hạnh phúcNhưng không phải bất chấp để sống riêng mình….
Trở lại trường sau đợt nghỉ chống dịch gặp học sinh
Em sẽ kể cho các con nghe những điều bình thường giản dịVề công việc của người chiến sĩKhoác áo blouse…!
Tác giả: Nguyễn Thị Hồng Hà

VIỆT NAM CHỐNG DỊCH
Vừa qua tổ chức WHOCông bố đại dịch,… ôi trời lo ghê. Từ thành phố tới nhà quêAi ai cũng sợ dịch về “nhà ta”.
Iran cho tới Ita liaNơi nào dịch cũng xem ra khó lường.
Việt Nam đã rất khẩn trươngKhông cho COVID có đường lây lan.
Các khu du lịch, nhà hàngĐã ngừng đón cả khách sang, khách giầu.Học sinh nghỉ học đã lâuKhông lên lớp nữa, bắt đầu on lai.
Thông kê ca mắc chẳng sai Khoanh vùng, dập dịch là bài thuốc hay.Công an, quân đội có ngayCách li ngăn dịch cả ngày lẫn đêm.
Bạn ơi nhớ nhé đừng quênCác y, bác sĩ ở trên tuyến đầu.Đã nhiều ngày lắm, rất lâuHọ là chiến sĩ đối đầu khó khăn.
Cám ơn Thủ tướng quyết tâmDịch như giặc đến, toàn dân lên đường.Chống ngay giặc đó khẩn trươngKhông cho đại dịch có đường vào ta.
Nhiều ngày, vài tháng đã quaTrung tâm chống dịch nước ta rất cừ.Điều hành nhanh nhạy giống nhưTướng quân ở bộ chỉ huy chiến trường.
Cám ơn nhiều lắm Trung ươngCám ơn nhiều lắm địa phương, nhiều ngành.Cám ơn các Mạnh thường quânChung tay cả nước góp phần thắng to.
Cho dù còn đó nỗi lo,Bước đầu chặn dịch làm cho nức lòng.Phía xa còn lắm khó khănDịch còn đây đó không ngăn được lời
Người dân tâm huyết chúng tôiQuyết tâm thắng dịch…tuyệt vời Việt Nam.
Tác giả: Đỗ Lệnh Điện

THẮM TÌNH NGƯỜI VIỆT NAM
Những dòng từ trái timCủa bạn bè thoát dịchTrở về nước yên bìnhKhiến mắt tôi rớm lệHiếm nơi nào như thếKhông phân biệt quốc giaDù trai, gái, trẻ, giàCứu người là tối thượng!
Có biết bao câu chuyệnThầy thuốc như mẹ hiềnBất chấp mọi nguy nanXa bố mẹ, vợ conĐặt mạng người trên hết!Bạn nói khắc trong timNước Việt Nam tình nghĩaĐang làm hết sức mình
Cứu bao người thoát nạn
Xin cảm ơn các bạnSong hành cùng Việt NamSẽ đẩy lui đại dịchGiữ yên lành hành tinh!
Tác giả: Nguyễn Hồng Vinh

HOA HẠNH PHÚC
Nắm tay mẹ, rưng rưng:“Gắng giúp con chăm cháuBao bệnh nhân đang chờGặp bọn con cứu chữa!”
Bệnh viện là chiến trườngThày thuốc là chiến sĩCuộc chiến không ngưng nghỉCứu mạng người ngày đêm!
Mẹ ơi, thắt ruột ganÁnh mắt bao người bệnhLệ tràn hàm mỏi mong: “Cứu chúng tôi, chị nhé!”
Đêm thay ca chợp mắtLời con gái vọng về:Mẹ sao đi lâu thế?Nỗi xót xa tái tê!
Dửng dưng sao được mẹ?Không thể đếm – đo – đongKhông tính toán thiệt – hơnGiữa chiến trường nóng bỏng!
Sau con là hậu phươngGửi niềm tin tha thiếtCả quà từ khắp miềnGiúp chúng con trụ vữngMặc cái chết kề bên!
Rồi niềm vui ùa đếnChữa trị qua ba tuầnThử ba lần âm tínhBa người bệnh hồi sinh!Ngày họ rời bệnh việnTrở về với người thânMắt tuôn trào dòng lệ:“Ngàn lần ơn Việt Nam!”Mẹ ơi, con đã về!Sau những ngày nhung nhớMang bó hoa Hạnh phúcThắm tình nghĩa Con ngườiTặng Mẹ hiền yêu kính!
Tác giả: Nguyễn Hồng Vinh

DÒNG MÁU VIỆT NAM
Tôi đã nghenhịp thở của Tổ Quốc tôiNặng trĩu lo âu, căng mình chống dịchTôi đã nghenhững bàn chân tưởng như đến đíchBỗng chốc lại xa vời… Tôi kính trọng vô cùng những đồng nghiệp của tôiGiọt mồ hôithấm vết buộc khẩu trang chằng chịtPhòng áp lực âm,áo choàng, kính đeo, kín mítHọ là niềm tincho mỗi bệnh nhân trong cuộc chiến sống còn… Tôi đã nghesuốt dải biên cương, lối mở, đường mònTrên mỗi điểm cách lylà dấu chân người línhHọ giữ cho đất nước yên bình,không hề suy tínhCơm vắt, ngủ vùi, lều bạt, phong sương… Tôi đã ngheSau tiếng tàu bay hạ cánh xuống phi trườngLà hàng ngàn người con từ muôn nơi ùn ùntrở về đất mẹTổ Quốc quê hương nhân từ là thếDẫu có đứa con hư vẫn ôm ấp vào lòngBởi hiểu rằngNhững tháng năm xa xứ long đongSống trong chốn thần tiên, chắc gì không cô độc…? Tôi đã thấyVà lòng như bật khócKhi những tình nguyện viên nằm vật xuống đườngVừa lo xongngười cách ly yên giấc ngủ trên giườngCũng là lúc các chị, các anh kiệt sức… Tôi đã thấyTổ Quốc mình thao thứcHơn chín mươi triệu con tim cùng nhịp đập kết đoànPhát hiện, cách lykhông để dịch lây lanTrên dưới một lòng như là con một Mẹ Tôi đã thấyNhiều tấm gương tuổi trẻCùng cả nước chung tay bằng những việc đang làmBởi dòng máu trong người mang hai tiếng Việt NamXin hãy giữ niềm tự hào và tình yêu như thế!
Tác giả: Phan Dương

DỊCH BỆNH RỒI SẼ QUA, NHỮNG BÀI CA Ở LẠI
“Giấc ngủ vội, manh chiếu cói trên sân
Thở qua khẩu trang, áo quần bảo hộ
Anh nằm đó, chị nằm đó… – sau những chuyến xe đêm mệt nhoài phụng sự
Những chuyến xe mang nặng nghĩa đồng bào
Khi đất nước cần, chúng ta siết vai nhau
Người góp của, người góp công thầm lặng
Một chút nhỏ nhoi với tâm thành hiến tặng
Dìu nhau qua phút gian khó ngọt tình
Giấc ngủ vùi thơm hương nắng bình minh
Thức dậy hôm nay – những thiên thần đất Việt
Chiến trường không tiếng súng
Vững lòng và lạc quan.
Xin gửi về anh chị triệu triệu niềm tinNhững người lính áo trắng trên tuyến đầu chống dịchNhững chiến sĩ hết mình phục vụ đồng bào để những ngày cách ly vẫn ngập tràn hạnh phúcNhững bác lái xe, những cô lao công, những chiến sĩ biên phòng…Chẳng kể hết được trăm nghìn người đã góp sức góp côngChỉ biết toàn dân một lòng biết ơn và trân quýĐất nước kinh tế còn nghèo, nhưng chưa bao giờ nghèo tình nghèo nghĩaHạnh phúc của một người – là hạnh phúc của cả quốc gia.Dịch bệnh rồi sẽ quaNhững bài ca ở lạiBài hát về những người biết sống cuộc đời của một đóa hoa, cho tháng ngày thơm mãiDưới mặt trời nở những cánh tâm an”.
Tác giả: Phật tử Lương Đình Khoa

GIANG KHỔ BIẾT CHỌN PHẦN AI
Thương đứt ruột những cánh chim lưu lạc Ngay trên đất Mẹ hiền sau chuyến bay đêmBiết hiểm nguy nhưng lẽ nào làm khácBởi nghề chọn em không chỉ có êm đềm
Khách đã về nhà, còn em trăn trởKhu cách ly bỡ ngỡ đến khôn cùngAi biết đâu em ở nhà con nhỏCha mẹ già ai sớm tối bao dung ?
Chẳng phô phang khi bảo nghề đầu sóngNgọn gió lành, gió dữ biết sao phânĐến lịch là đi bởi bay là lẽ sốngĐi bất cứ đâu khi công cuộc đang cần
Giống mọi người, anh chỉ cầu hết dịchMong bình an cho đôi cánh thiên thần Để mai đó bầu trời xanh ngọc bích Em lại bay vào trong sắc nắng mùa Xuân.
Tác giả: Người bố của một tiếp viên

TÂM SỰ CỦA NGƯỜI VỢ LÍNH Ở TUYẾN ĐẦU
“Hai tháng rồi phải không anh?
Hai tháng rồi, anh chưa về thăm mẹ
Căn nhà nhỏ gió lùa khe khẽ
Mẹ nhớ anh nhiềuCứ ngơ ngẩn vào ra.Bữa cơm cuối tuần thiếu vắng bóng chaCon cứ hỏi em: Ba khi nào về hả mẹ?Câu nói hồn nhiên rõ là con trẻMẹ lại buồn gạt nước mắt thật nhanh.Chống dịch trận này vất vả lắm phải không anh?Kiểm soát đường mònTăng cường chốt chặnPhòng độc khử trùngChăm sóc người nhập cảnhAnh ở tuyến đầu phải chấp nhận hy sinh.Cái giá nào phải trả cho yên bình?Chiều nay em nhận tin đồng đội anh kiệt sứcNhững bữa cơm rừngNhững đêm ngủ đấtBiên giới xa nhà, xa mẹ xa cha.Nhưng em biết Đất Việt của chúng taBộ đội Cụ Hồ là niềm tin tất thắngNhìn các anh, dân mình yên tâm lắmTrận chiến này mình quyết thắng nghe anh!Kiều bào ta nhập cảnh trở vềHẳn sẽ có người này người nọKẻ đòi hỏi, người chê bai, kỳ thịAnh cũng đừng buồn đừng giận nghe anh!Bởi trở về trong ngàn vạn con ngườiCũng chỉ có một vài người như thếDân Việt mình bao dung và tử tếHọ sẽ hiểu thôi, mình chẳng phải nói nhiều.Người Việt mình thương mến biết bao nhiêuGiữa bão giông tình người bất biếnHọ sẽ hiểu và quay đầu hướng thiệnNên anh đừng buồn đừng giận nghe anh!Anh cứ yên tâm, nhà mình vẫn yên lànhEm chăm sóc mẹ già và con trẻChỉ nhớ anh thôi nhưng sẽ là nỗi nhớAnh dũng kiên trinh của vợ lính ở tuyến đầu.”Tác giả: Nguyễn Thị Kim Sen

Tổng hợp bởi: Top Vozz